18/7/11

Ý xưa


Sông Dinh mấy độ mai vàng nở
Xa cách nhau rồi, ai nhớ ta
“Thập tải luân giao cầu cổ kiến”
Người xưa đâu chỉ nói chuyện hoa

ĐQT

Thu Phục Sinh


Anh đợi mãi mùa thu chẳng đến
Chỉ mây bay thăm thẳm phía chân trời
Tang tóc tiễn đưa ngày chậm chạp
Những vàng lá lìa cành đâu phải gặp heo may

Anh gọi mãi mùa thu chẳng đến
Cánh chim vui đã quên nẻo về rừng
Mùa xơ xác bất ngờ lũ quét
Mắt người buồn chớp lệ rưng rưng

Anh tìm đến bởi mùa thu chẳng đến
Ngõ phố xưa đã nhòa nhạt ảnh hình
Mà hương cũ cứ ùa về nức nở
Áo nâu sòng tắt nghẹn giữa lời kinh

Anh ở lại nơi mùa thu chẳng đến
Ai đã đem chôn trong huyệt đất đen ngòm
Vẽ một lá ngô đồng trên giấy
Chợt kinh hoàng bắt gặp nét môi son

ĐQT

12/7/11

Mùa không lỗi hẹn


Lại một mùa hoa roi
Trắng xóa niềm tưởng tiếc
Ngày trôi không sắc màu
Nên nỗi chiều biền biệt

Ở phía vầng trăng lên
Biết sông Hồng mắt đỏ
Vỗ cồn cào sóng nhớ
Miền xa không chia mùa

Hoa rơi trắng như mưa
Dưới đầy trời trăng sáng
Đất đâu có thề nguyền
Vẫn mùa không lỗi hẹn

ĐQT

7/7/11

Xin bớt nắng mưa

Kính viếng hương hồn nhà thơ Trần Quốc Thực

Người lính ấy đi tìm đồng đội cũ
Tìm những cánh rừng Trường Sơn xanh xưa
“Khúc lặng lẽ” tạc đau từng “vết khắc”
Phía “miền chờ” xin bớt nắng mưa

ĐQT

6/7/11

Bình minh không lỗi hẹn

Ta không thể mà Thăng Long nghìn tuổi
Cũng như em – mây ngũ sắc cuối trời
Yêu chẳng được nên chồng, nên vợ
Mai vụm nước sông Hồng tạ tội với em thôi

Còn mãi mãi buổi người đi kẻ ở
Ngẫu nhiên đâu sáng ấy ngợp cúc vàng
Mưa thưa thớt sắc hoa ngời như lửa
Ta được đồng hành, chứ đâu phải chia phôi

Kiềm chế nhớ mong là việc làm rất khó
Một phút bên em hơn vạn nhịp thơ buồn
(Em có thể điều mà ta không thể)
Trách giận đâu nào, ai chẳng chút đam mê

Thì mây hỡi! cứ phù du về biển
Mai hóa thân còn nhớ ngược ngọn nguồn
Giọt nước nhỏ dấu cả trời thương mến
Ta có mừng, vì còn biết cô đơn

Dù mai mốt vẫn Giêng Hai đằng đẵng
Thì mai kia, Một Chạp vẫn còn
Nguyện “cứ đốt lò hương đến sáng”
Chẳng lẽ mặt trời lỗi hẹn phía bão giông?

ĐQT