9/5/12

Còn một vị trà

Hình minh họa: Biểu tượng
trà Thái của Trần Hải Hưng
Tôi đã đến tận cùng xứ Thái
Mỗi buồn vui cạn lẫn với vị trà
Đời khánh kiệt đến chẳng còn nước mắt
Nợ phong trần kiếp phận chửa buông tha

Qua hớp đắng mới hay trà lưu hậu
Vị ngọt bùi đâu phải ở bờ môi
Xuân hương sắc, hạ nồng, thu chao chát,
Một ấm trà đông nhấp cạn một đời

Đừng rót vội đêm dài còn lắm mộng
Chừng hơi sương chưa đủ lạnh quanh thềm
Chén sành nhỏ, hương thơ mùa lưu lạc
Mai xa rồi, chi chắt chút Thái Nguyên

Xa xứ Thái, còn nhớ chè xứ Thái
Đất bạc như vôi mà nuôi một vị đời
Đắng,
Rồi ngọt,
Rồi bùi,
Rồi day dứt.
Mai tận sông Hồng gửi lại nhớ nhung thôi.

ĐQT

Tin

Hương cũ còn vương sau thoáng mưa
Trăng lên cài khuyết khoảng song thưa
Vườn khuya chim khách reo lảnh lót
Chừng như mai sớm gặp người xưa

ĐQT

8/5/12

Bài ca mùa hạ

Bởi còn mùa hạ nên ta đợi
Em thắp lửa trong mỗi mắt chiều
Chờ nhau đằng đẵng mười trăng nước
Lỡ làng gió thổi trắng lời yêu

Bởi còn mùa hạ nên ta hát
Một khúc phiêu ca với nắng vàng
Xin đừng chép vội dòng lưu bút
Giọt mực này dành để lúc sang trang

Bởi còn mùa hạ nên ta nhớ
Bạn cũ chừng hao đã mấy người
Trượng phu thà chết không nhỏ lệ
Đối diện trời xanh cả tiếng cười

Em ơi! còn hạ đấy
Nắng như là say nhau
Mùa như là muốn nói
Về những điều dài lâu

Hãy đợi anh dắt sang mùa hạ
Thăm lại miền quê tuổi cốm, hồng
Dụi mắt tưởng chừng trong hương gió
Còn cả một trời mây trổ bông

ĐQT

Hương xưa

Phố cũ đường xưa mưa ướt đêm
Nhện sa, chim khách, lại hoa đèn
Chín đủ đợi chờ mười thương nhớ
Vườn nhà còn thức một mùi hương

ĐQT

7/5/12

Bóng tùng Yên Tử

Mai ngày lên Yên Tử nghe em
Hãy thắp hương trước hàng tùng nghìn tuổi
Chuyện Thiền Tông Trúc Lâm em khoan hãy hỏi
Chỉ ngẫm về cây thôi!
Về những cây tùng

Một ngàn năm trên đá sỏi khô cằn
Đến kim loại cũng biến thành cát bụi
Một ngàn năm sao dời, vật đổi
Đến thần linh, di ảnh cũng phai hình

Vươn lên trời xanh – để xanh
Đứng trên đá cứng – để cứng
Reo ca trong hoang vắng
Trò chuyện cùng trăng sao

Anh không dám nói về Trúc Lâm Thiền Tông
Yên Tử bình sinh đời mình không tới được
Một kiếp nạn nhỏ nhoi vượt còn khó nhọc
Tâm đức hèn đừng luận việc Thánh Nhân

Nhưng tuần hoàn vũ trụ vẫn mùa xuân
Dẫu cỏ, dẫu hoa lượng trời ban rộng đủ
Em thấy đấy những lụi tàn héo rữa
Nhân quả nào dung dưỡng để hồi sinh

Phúc đức tiêu hoang, hạn họa để dành
Mục ruỗng đã hoại vào căn cốt
Lẽ vay – gửi, lẽ cho, lẽ được.
Để biết hôm nay còn tới cõi vô cùng

Kìa! Em ơi ẩn giữa bóng tùng
Hiền nhân đấy!
Trúc Lâm Thiền Tông đấy
Bệ ngọc, ngai vàng mấy ai hay bùa ngải
Đường tùng xanh độc bộ mấy ai từng

ĐQT