18/1/17

Thăm bạn ở vùng quê cũ

Cạn nốt ly này cho qua đêm nay
Người ở lại tôi xuôi ngày đã rạng
Khóc cũng thế, khóc làm chi hỡi bạn
Biết cạn ly vui, nên biết cạn ly buồn.

Ngõ phố mưa dày bạn tôi cô đơn
Xác pháo đỏ rưng rưng nỗi niềm quê xa cách
Ngày tết buồn hơn ngày thường nhật
Chút khói trầm thơm lên mi mắt cay.

Người ở lại đừng buồn, tôi đi đây
Hái cành lộc tặng bạn mùa xuân sớm
Đi đâu nhỉ? Chẳng một ai đợi đón
Ngoài mùa Đông bủa gió bốn phương trời.

Phượng các, Hồng loan, đường Thiên mã định rồi
Cơ thủ mệnh, thân cư di tại số
Người ở lại mai thôi hoa vườn nở
Gió đưa hương ấm áp một xuân hồng

Cạn nốt ly này cho hết cả mùa Đông
Người ở lại đón ngày nắng mới
Cung đàn cũ, mấy vần thơ vụng dại
Chút dư âm không đủ nhớ thương thầm.

Ngõ phố nghèo mưa bụi lâm thâm
Sau tan tác bạn bè về tụ họp
Thương chẳng còn chi mà mất mát
Mang về tóc trắng với thơ đau.

Sao chẳng mừng cứ im lặng nhìn nhau
Người về quê tôi, chợ tết họp bên cầu
Tránh thúng nếp thơm mẹ về lối khác
Lợn gà đầy trong tranh dân gian.

Lối ngõ xưa lớp lớp vẫn hoa xoan
Chèo làng Đặng hội phường không còn nữa
Em gái bên thủ đô vào đoàn ca múa
Diễn trong những tòa nhà cao sang.

Mỗi năm nửa bận em về làng
Lũ trẻ đến xem đông hơn ngày xưa hội
Không phải em hát đâu, xem mốt quần áo mới
Cạn nốt ly này buồn hay vui đây anh?

Cạn nốt ly này mong trăm sự đổi thay
Người ở lại vui cùng trăm thay đổi
Sao chẳng mừng cứ lặng nhìn không nói
Mấy tết qua làng vắng một đêm chèo.

ĐQT

17/1/17

Chiều hải âu

Thôi hết rồi em những chữ nghĩa thánh thần
Anh gục ngã giữa cuộc đời bi thảm
Anh đã bắn luồng tin như luồng đạn
Vào khoảng trống vô hình
Để bây giờ
Phận trắng
Trước bình minh.
Đừng trách chi em dẫu số phận vô tình
Chiều mưa bụi giăng mờ trước hàng rào chắn
Người đến chia ta cái nhìn lẳng lặng
Ai mắt mơ hồ trong thoáng hư vô.
*
Lại gặp bờ kia một khoảng sương mờ
Lãng đãng non tơ như mơ như hiện
Mưa, khói sương hoặc phép màu linh nghiệm
Cánh hải âu nào gió bão trập trùng bay.
*
Câu hát buồn vui hương hoa sữa cỏ may
Dăng song lụa cầm tù anh lại
Anh bóp mãi hàng chấn song điếng bàn tay tê dại
Mong hồn siêu thoát khói chiều dâng.
*
Rào rạt thịt xương muốn tách khỏi mình
Vai trĩu gánh – gánh nặng mùa Tận thế
Em thênh thang hương thịt da lồ lộ
Anh nguyện cầu xin được cắn hư không.
*
Thời gian nhẹ tênh
Ván thuyền vỡ phía biển nào xa lắc
Chiều hải âu cô đơn hóa nỗi đau câm lặng
Đi qua lòng như một cây kim.
*
Anh chẳng còn cái thuở vàng son
Ai nỡ dối gian khi mình đối mặt
Buồn như khóc trào lên khóe mắt
Quà tặng nhau sao lại thế nỡ nào.
*
Cái ván gỗ cập kênh làm chiều sẽ đổ nhào
Câu em hát cho anh thăng bằng lại
Một phía biển chiều vẫn chồm như hóa dại
Em cầm tù tự do cuối đời anh.
*
Mà thôi em chiều xanh, trời xanh
Xanh em nữa hoa sữa chưa mùa nở
Đọc Nguyễn Du làm chi cho nức nở
Thân phận Kiều xa xót mấy trăm năm.
*
Cho anh xin một áng mây lành
Một chút chiều nay anh dạn dầy mặt phố
Cả đến nỗi cô đơn cũng không còn có nữa
Thì với bài thơ này em có trách anh không

ĐQT

Nắng gội màu chàm
Chiều Phan Rang
Xiêm
Tháp cổ
Lạc cõi Hời
Thời gian luân vũ
Anh quên lối ra vào
Chỉ hằn sâu trí nhớ
Trong ấy
Trên bờ thành
Tháp đổ
Có một tràng hoa xanh.

ĐQT

Dư âm

Một buổi trưa nào chợp mắt
Thoáng nghe bên cửa sổ vườn nhà
Trong vắt
Tiếng chim xưa.

ĐQT

Gửi nhớ về một vùng đất biển

Thôi chúng mình chia tay
Biển dội sóng ùa vào mắt nhớ
Tuổi hai mươi mất ngủ
Nôn nao quầng sáng cuối trời.
*
Một khoảng đời tôi có biển ơi
Da xạm nắng, chân chạm bờ cát phẳng
Nằm mí nước biển dềnh muối mặn
Mười sáu trăng treo cưỡi mảng giã giùng.
*
Tôi muốn nhoai lên đầu sóng
Muốn cùng em bủa lưới
Đóng chiếc mảng bằng cây vầu, cây gội.
Phạt mái chèo, nâng thân cột
Dựng cánh buồm đỏ thắm
Mưa nắng ngực trần hát với biển xanh.
*
Đảo xa cá lớn vẫy vùng
Dây lèo chắc ghìm trời bão gió
Tôi muốn cùng em thách mùa nắng nỏ
Ngắm bình minh, cười tiếng cười sóng vỡ
Đan lưới giã lưới te, róc vỏ sú mảng hà
Để mỗi chiều về em hát lại tôi nghe
Lời thủ thỉ thời thơ ngây biển dại.
*
Tôi muốn cùng em
Vể đảo hoang xa
Bạt rừng đốt cỏ
Dựng cột cất nhà
Trồng cây dưa đỏ
Gieo hạt
Gặt mùa
Phơi muối
Chằm tơ.
*
Một khoảng đời không nói được bằng thơ
Tôi xin nói bằng lời của sóng
Một vùng trời hoang sâu như rừng rậm
Vị mặn nào khát suốt thời trai.

ĐQT

Tiếng cồng vùng đá lửa

Núi Chư Pông chẻ gió
Đá nguyên sinh xanh thời tiền sử
Chọc trời những nhà rông
Sông Ba – mạch lửa…
*
Tây Nguyên!
Ngọn gió Phơn đầu tiên
Cơn mưa rừng đầu tiên
Đậm đà lời già bản
Những huyền thoại phủ đầy trầm tích
Tiếng chiêng – cồng
Sơ khai.
*
Tiếng cồng!
Cồng!
Cồng!
Vồng ngực người Tây Nguyên.
Tiếng cồng
Cồng!
Vồng ngọn núi.
Tiếng cồng trong bước đàn voi lầm lũi,
Bùng cơn bão chuyển chiều thung núi
Một bài ca không lời.
*
Mưa bạc đầu nghìn ngọn,
Lũ cuộn sạt rừng già,
Gió gầm như hổ dại,
Đêm bầm đen như lòng đất ộc lên.
Con suối chưa đặt tên,
Cánh rừng chưa một dấu chân người
Và loài cây chưa biết mưa biết nắng
Như sơ khai,
Sau tiếng chiêng cồng.
Tiếng cồng vút cao thân lao
Tiếng cồng vang xa gài căng cánh ná
Đỏ mặt trời mùa hạ
Túc chiêng cồng lễ hội đâm trâu.
*
Già làng Tây Nguyên bên ché rượu
Hơi men nhuốm đỏ chòm râu
Dàn lửa cháy rung tiếng cồng phần phật
Bộ đội về
Hội lửa mười buôn
Vũ điệu Khiên
Cánh võng, vạt rừng, cao nguyên
Gió.
Mưa.
Lũ.
Thác.
Ghềnh.
*
Cơm nấu bên đường kiềng đá chông chênh
Nghe tiếng suối đan tiếng tơ rưng nghẹn ứa
Em gái Ba Na môi tắt nụ cười
Váy áo bạc sờn, nhúm tro gianh đắng họng.
*
Các anh về giữa chiều gió lạ
Ba lô xạm khói đạn bom
Hành quân nghìn ngày đêm
Đốm sáng lân tinh lập lòe rừng cổ đại
Từ biển đông
Cồn cào gió
Để hôm nay
Lộng lẫy
Sao cờ.
*
Tháng ba
Cồng!
Cồng rung rừng già
Đất ép lại cho ta làm công sự
Và núi dựng cái vóc dáng ngàn xưa ấy
Mùa xuân!
Những đứa con trở về với rừng
Thành Đam San thuở trước
Khỏe như cây lim già và hiền như đất
Uống chung ché rượu cần nặng dòng máu an hem
*
Những đứa con từ cửa biển đi lên
Những đứa con từ địa cầu đi xuống
Như mùa mưa lũ cuộn
Dội vào nhau
Vồng lên tiếng sấm
Tiếng cồng.

ĐQT

Tự sự

Giống một trò chơi tôi ngồi vào bàn viết
Giống một tôn giáo linh thiêng tôi nguyện trước bàn thờ
Giống một tình yêu tôi dại khờ mê đắm
Tự nguyện lưu đày không ta oán kêu ca

Nắng hạ xế gió Thu về trước ngõ
Thời tiết đổi thay chậm hơn mốt áo quần
Tôi vẫn thế như một tờ giấy cũ
Chợt giật mình lại sắp một mùa xuân.

Lớp lớp đàn anh lần lượt về Văn Điển*
Tiên tổ, ông cha Văn Miếu** bụi đóng mờ
Những chạm khắc vào ba chiều vũ trụ
Kẻ hóa rồ nên cứ tưởng ngon ơ.

Tôi cứ sợ như chạm vào lửa bỏng
Bức cổ, tự xưa đâu cần nét chữ hờ
Xin kính cẩn mỗi lần cầm cây bút
Cầu được sự chân thành rồi hãy nói đến thơ.

ĐQT

_____
* Văn Điển: đia danh và là tên nghĩa trang của thành phố Hà Nội (nghĩa trang Văn Điển)
** Văn Miếu: tên gọi tắt của Văn Miếu Quốc Tử Giám (Hà Nội)

Ngày mai con qua cầu Thăng Long

Bữa cha uống rượu với những người thợ cầu
mừng chiếc trụ cầu đầu tiên cắm xuống lòng sông sâu
Buổi ấy cha vừa biết mẹ
Ờ mà con chưa có đâu

Những năm Tám mươi con ơi! Đất nước như cây cầu
đang bắc giữa mùa lũ xiết
Mai sau qua cầu có lần con sẽ hát
Khi mặt trời tươi rói phía bờ Nam

Những điều cha kể về cây cầu có thể con quên
Ngay cả khi con hát về cây cầu ấy
Chỉ một điều thôi suốt đời con hãy nhớ
Đứng trước dòng sông biết khao khát cây cầu

ĐQT

Ngày con sang nước Nga

Cho con gái Thi Uyên

Đi làm về chẳng nghe tiếng con reo
Đêm trằn trọc bởi chiếu giường trống trải
Bố nhớ quá, gương mặt con khi ngủ
Bàn tay quờ tìm tai bố lúc con mơ.

Sang nước Nga con có bạn mới chưa
Bạn bè con ở nhà nhắc con nhiều lắm đấy
Chỉ vắng mình con thôi sao bố buồn đến vậy
Sân trường đông vui, chiều ngơ ngác bố tìm.

Bữa cơm cô đơn, thơ bố đọc một mình
Nhớ con quá, bố khóc thầm Uyên ạ
Cách trở núi sông, đất nước người xa quá
Bố ước mình có cánh để bay sang

Nhìn luống rau con trồng trước hàng hiên
Làm bố nhớ những ngày con vun xới
Năm tháng xa xôi, ngày dài vời vợi
Bố khao khát đến ngày lại được bế hôn con

ĐQT

Chiều Tam Điệp

Xe bò trở nước dừng chân dốc
Núi uốn vòng cung giữa đồng bằng
Không gian huyền thoại làm tôi nhớ
Như thực, như mơ Tam Điệp chăng.

Thương đỉnh Biện Sơn trơ sắc đá
Em gầy dáng núi cũng mờ xa
Quán cháo Đồng Giao ngày tao loạn
Cơ hàn tên đặt cũng xót xa.

Đâu bãi hội quân ngày xưa ấy
Thế nước suy vi buổi giặc vào
Phú Xuân vó ngựa dồn tin báo
Người dăng thành dựa núi đỡ binh đao.

Áo bào xạm bụi Vua xuống ngựa
Tâm tri âm kẻ sỹ Bắc Hà
Một thoáng sơ giao mà nhận biết
Bồi hồi cảm khái chuyện ngày xa.

Thương từng ngọn cỏ, từng khe suối
Đất cằn khô sỏi đá, núi đồi
Ước làm bóng mát che đồng bãi
Ước làm cơn mưa! Tam Điệp ơi.

ĐQT

Tiễn em sang cánh rừng phía Tây

Tưởng nhớ hương hồn em Hùng

Anh chẳng vô tình trước con sóng ấy đâu
Để chiều nay dòng sông không bình lặng
Vẫn con đường năm xưa anh ra trận
Từ chiếc cầu tre này – hôm nay em lại đi.

Sóng hát lời mẹ ru
Bóng thuyền trằn rang đỏ
Con thuyền đã qua bao mùa nắng gió
Giờ im đậu bên sông dáng một tượng đài.

Phố chài thân yêu – doi cát nổi quê mình
Em hãy nhớ khi bước vào trận đánh
Khẽ cúi xuống vụm lên ngọn sóng
Tay em hồng thoáng gợn phù sa.

Những cánh rừng năm xưa anh qua
Dấu võng mắc chắc chẳng còn rõ nữa
Rồi em sẽ biết cách thổi cơm treo, chụm lửa
Sẽ thuộc lòng bí mật rừng sâu.

Thương em nhiều, nói chẳng hết đâu
Nhớ mùa ấy thuyền xuôi ngang cửa Đáy
Nước lũ bất thần bẻ tay lái gẫy
Bình tĩnh mình em chèo chống thác ghềnh.

Sẽ còn qua bao nhiêu dòng sông
Nước mặn ngọt xanh luồng hay đỏ sóng
Anh chợt sững nhìn em, và lạ lắm
Cùng lúc một cánh buồm rẽ nước băng lên.

ĐQT

Du ca

Lãng đãng theo mây
Mơ về phố nhỏ
Nơi ấy Mẹ già
Mong ta bấy nay.

Mặt lầm cát bụi
Chếch choáng cơn say
Trong veo sông Đáy
Xanh đầy bờ cây.

Ai giầu con mắt
Ai khó đôi tay
Mai sau dù có
Xin rằng hôm nay.

Ta tờ sách cũ
Lưu hương tháng ngày
Em đừng tái bản
Nỗi buồn hay lây.

Một chút heo may
Đã đầy mộng mị
Thu mùa khôn khuây
Khói sương dâng đầy.

ĐQT

Về miền Quan Họ

Đã từng đến mãi Bắc Ninh
Đã trèo Quán Dốc mà mình chẳng say
Để giờ Trời đổ heo may
Một mình tôi lại vá may một mình
*
Núi kia bởi có trúc xinh
Núi bình thường bỗng hóa thành Thiên Thai
Tôi đi suốt tháng năm dài
Mơ về câu hát những ngày hội Lim
Khẩu trầu ánh mắt trao duyên
Nón ba tầm khép che nghiêng nụ cười
Đồng làng ngập sắc vàng phơi
Tìm em gặp giữa ngày vui hội mùa
Bãi dài mấy vạt cây thưa
Sông Cầu tóc ướt em vừa gội xong
*
Một vùng Quan Họ mênh mông
Quán Dốc ơi! Một tấm lòng đã say

ĐQT

Nhớ “Thơ ngày mưa”

Những chiều chia với Nguyễn qua rồi
Vừa thoáng chốc nay đã thành xưa cũ
Mùa lại đến đường Nguyễn Du hoa sữa
Quán quen mà ai ngó chẳng dừng chân

Có một hình hài đi giữa thế nhân
Tóc bạc xõa mái đầu dường cúi xuống
Lặng lẽ bước đi từng bước đời chất chưởng
Đẩy cửa hư vô lần cuối bước vào

Đã một thời ngó tự trên cao
Rồi ngơ ngác ngó quanh mình muốn thấy
Tai họa từ đâu, bàn tay nào gieo vậy
Gió bão kinh hoàng nhằm quật một mầm xanh

“Gió buổi chiều thổi mỏi đời lênh đênh”
Uống lặng lẽ như một người tự sát
Thôi ngơ ngác, thôi bàng hoàng kinh ngạc
Rượu chẳng phản mình nên chỉ rượu mà thôi

Những chiều chia với Nguyễn qua rồi
Một bữa rượu mừng, một chầu rượu phạt
Một chén san đôi những ngày cuối tháng
Lại ướt lòng qua quán cũ chiều nay

ĐQT

Bao giờ trở lại Điện Biên

Bao giờ trở lại Điện Biên
Say mùa ban nỏ trắng triền núi xanh
Bao giờ trở lại Mường Thanh
Vượt Pha Đin, với khúc “Hành quân xa”

Bước xòe còn lẫn nét hoa
Dáng người tạc đá, dáng nhà nép mây,
Rượu cần uống mấy cho say
Chỉ bâng khuâng một nét mày cong cong

Đêm vui rộn rã chiêng cồng
Hội reo lửa trại bập bùng đuốc hoa
Trăng còn treo đỉnh non xa,
Đã dồn vó ngựa, tiếng gà rộn đêm.

Bao giờ trở lại Điện Biên
Khăn Piêu còn có vẹn nguyên sắc chàm?
Ngập ngừng nửa khẩu cơm lam
Năm mươi năm vẫn ngập tràn nhớ thương

ĐQT

Nỗi nhớ về Tuyên

Tặng Trúc Cương

Tuyên có gì đâu mà ta nhớ
Má em hồng như trái bồ quân
Chiều phố vắng dốc nhà thờ ngợp nắng
Thị xã hiền lành như giấc ngủ trẻ thơ

Tuyên có gì đâu sao ta thương
Phiên chợ lẫn áo chàm, áo trắng
Vó ngựa mỏi, nắng chiều buông chậm
“Cặp tắc kè khô đáy hũ ngập ngừng”*

Mai bỏ Tuyên về với đô thành
Mai xa thật rồi, chén này xin cạn
Em đừng thề nguyền, ta dám đâu hứa hẹn
Nợ giang hồ gỡ mãi vẫn đa mang

Thì vẫn còn với Tuyên một đêm
Lời cổ nhân “đêm nằm – năm ở”
Chưa chia xa đã đầy nỗi nhớ
Tuyên có gì đâu, Tuyên thương mến ơi!

ĐQT

_____
* Trong bản in còn thiếu chú thích cho dấu * này
Có thể đây là môt câu thơ của nhà thơ Trúc Cương

Qua sông Hồng đỏ mắt nhớ Hưng Yên

Bởi vì anh cứ mê mải kinh kỳ
Nên quên cả đường về phố Hiến
Nguyệt Hồ còn vương câu thề hẹn
Mà người đi như một cánh chim trời

Em như thể ghé vào nên đâu dám chia vui
Bởi ám ảnh câu Kinh kỳ là thứ nhất
Dẫu trái nhãn lồng có thơm hương, ngọt mật
Đâu thể sánh bằng mỹ vị xứ phồn hoa

Anh nghĩ gì về đàn chim thiên di
Nghìn cách trở về đúng kỳ nhãn chín
Vườn đất quê mình vào mùa chim ríu rít
Giá như chúng mình hiểu được tiếng chim kêu

Chẳng như người đi biệt xứ luôn
Cánh sải rộng dài bay qua ngàn xứ sở
Hương nhãn vườn xưa còn cất riêng nỗi nhớ
Chả lẽ con người không sánh nổi chim muông

Thôi cũng đành ta nhớ, người quên
Bởi lẽ phồn hoa kinh kỳ là thứ nhất
Thế mà lúc chia xa anh lưu bút
“Chưa qua sông Hồng đỏ mắt nhớ Hưng Yên”

ĐQT

Người về phố cũ

Tôi về phố Hiến tìm em
Gặp vầng trăng cũ neo bên Nguyệt Hồ
Từ tôi xa xứ đến giờ
Chả đêm nào chả nằm mơ nẻo về

Mười năm thuốc lú, bùa mê
Mỗi mùa nhãn mỗi lạy về cố hương
Giàu thì cũng kiếp tha phương
Sang thì cũng đậu phố phường người ta
Xót thân sinh đất quê cha
Mà mai thác xuống làm ma xứ người

Tôi về phố Hiến tìm tôi
Bãi chiều dấu cũ đã bồi phù sa
Vườn xưa thắm một màu hoa
Hình như dành đợi người xa tìm về

Bàn chân dày dạn sơn khê
Bây giờ run rẩy trước hè cố nhân

ĐQT

Ru con bằng bài ca đồng đội

Vụng về một khúc hát ru
Cha ru con ngủ mùa thu đương về
Quên bao công việc bộn bề
Hát lời ru để vỗ về giấc êm

Bắt đầu từ ngọn gió đêm
Vầng trăng cùng lá cỏ mềm ru thay
Có thời câu hát mê say
Ở rừng mà khát vọng đầy biển xanh

Giấu trong ngực áo phong phanh
Những điều khao khát chưa thành con ơi
Giấu gì trong tuổi hai mươi
Mà bền như đất, thắm ngời như hoa

Tay cha năm ngón xòe ra
Đồn thù lật xuống, rừng già bão lay
Tay đồng đội nắm bàn tay
Qua vùng tử địa, qua ngày đạn bom

Dấu chân vạch những lối mòn
Bạn ru cha ngủ qua cơn sốt rừng
Những năm câu hát nửa chừng
Giữ bền như ngọn lửa hồng trao nhau

Con là hoa của mai sau
Là đồng đội, là bạn bầu của cha
Là hạt thóc, câu dân ca
Vầng dương bé nhỏ mẹ cha tạo thành

Ngủ cho ngoan, giấc mơ lành
Trời xanh, đất thắm cha dành cho con
Phượng hè rớt một chấm son
Tiếng chim lảnh lót lăn tròn trong mơ

Bao nhiêu âu yếm, không ngờ
Bài ca đồng đội bây giờ ru con

ĐQT

Hỏa biến

Thân tặng họa sỹ Đỗ Quốc Vị

Mươi năm có thể là giấc mộng
Gặp lại bạn xưa cả tiếng cười
Sông Hồng đỏ màu phù sa ngày ấy
Bạn đã được cầm một hỏa biến trên tay!

Buổi trôi dạt trời bù cho đủ cả
Thiếu muối, đói cơm là chuyện thường ngày
Chẳng cần bịa cũng thừa bi, hài kịch
Mới thấm phong trần ai trải, ai vay

Cứ vơ vẩn câu thơ chiều vô định
Lặng lẽ hoàng hôn, lặng lẽ bước chân ngày
Ngẫm nghĩ kỹ hai điều: được – mất
Thầm phục người buông mũ áo tiềm tu

Lụy thế tục thôi thì mắc tội
Ai dại tranh khôn với nước cả, sóng cường
Liền với họa đương nhiên là cõi phúc
Chợt thấy người danh vọng ghét mà thương

Mồ hôi mặn nên đồng tiền hóa bạc
Đã thấy hư danh chìm xuống đáy mồ
Thế mới biết làm người thôi đã khó
“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô”

Kìa một đám bịt tai đánh trống
Lũ quét ao chuông cóc nhái nhảy lên bàn
Mượn oai sấm nghiến răng mòn kèn kẹt
Đáy giếng nông choèn liệu có một chút vang?

Tích xưa kể tứ niên đầy Dũ Lý
Văn Vương tượng quẻ thấu huyền cơ
“Thập niên phả đắc hoàng châu ý”
Bồ tiên sinh còn đến tận bây giờ

“Tướng tại tâm sinh, tùy tâm vãng”
Bách, tùng đâu phải đất mà xanh
“Hữu xạ tự nhiên hương”, là thế
Luận nhân đâu tính bại hay thành

Thoắt một cái bóng câu ngang cửa
Gặp lại bạn xưa cả tiếng cười
Hãy căng toan và cứ bày tiệc sẵn
Đừng trách rằng sao hát “Hậu Đình Hoa”

Nhắm mắt lại để nhìn thấy rõ
Tám hướng bốn phương sau trước vô cùng
Tĩnh tâm lại để nghe thấy tỏ
Rung mỏng manh nào trong một thoáng thinh không

Năm tháng vẫn, buồn vui đã khác
Trời đất bao dung đến cả núi sông này
Xin cúi lạy trước mỗi điều cao rộng
Để thấy lòng từng cạn hẹp bấy nay

Có thể mười năm biệt xứ lưu đày
Mình được đủ gian truân và tủi nhục
Bạn tuổi sáu mươi có còn nước mắt
Để tủi mừng một hỏa biến – họa và thơ

ĐQT

Người cõi hạc xem đêm

Kính tặng thi sỹ Phùng Cung

Người bây giờ cõi hạc
Có còn ngồi xem đêm
Con ngựa già chúa Trịnh
Tung vó vào vô biên

Nước quất trà nát bã
Không đổi giọng Tân Cương
Áo tù trăng vá lụa
Che cốt cách cương cường

Một đi không ngoảnh lại
Dấn thân vào văn chương
Làm chữ như chuốt ngọc
Bạc tiền nhẹ hơi sương

Phận bèo neo bể cạn
Còn vương kiếp lênh đênh
Ngày đêm đều vó ngựa
Mặt đất sao gập ghềnh

Mơ xứ Đoài mây trắng
Chút thổ phần cuối thôn
Vila rồi ngục vắng
Chỉ thèm mùi rạ rơm

Trước khi vào cõi hạc
Mở trang đời xem đêm
Bởi nhẹ nhàng dâu bể
Nên nhẹ nhàng nhớ quên

ĐQT

Nét xưa

Mùa cũ chập chờn về
Những cơn mơ không thể nào định trước
Em cũng đã chia xa cánh rừng ký ức
Tuổi hồng khép lại rưng rưng

Anh gom trên lòng bàn tay những mảnh trăng khuya
Nét buồn hóa dịu dàng bởi quen rồi hao khuyết
Sông thời gian vẫn trôi mải miết
Mai em lại ngược về miền tưởng đã xưa xa

Xin em đừng quên rơm rạ một nếp nhà
Mực tím học trò, củ khoai vùi than ấm
Mưa bụi Giêng – Hai cúc vàng, đào thắm
Cả một kiếp người đâu dễ phải không em

Suốt những ngày thăm thẳm tối hơn đêm
Anh đã chắt chiu gom từng vầng trăng vỡ
Những mảnh trăng xoan mong làm em nhớ
Đất quê lành như nét em xưa

ĐQT

Ký ức II

Tặng Trần Quốc Thực

“… Đừng lưu luyến gì đây…”
Câu hát bảo quên chiến trường hay phố cũ
Rừng khộp mùa khô hay một dòng sông nhỏ
Những nẻo đường mòn, hay “bang gió” xanh xưa

Lối vào nhà em qua mấy gốc dừa
Tháp chuông gãy lời nguyện cầu tắt nghẹn
Cỏ mướt mát mọc lên từ gạch vụn
Em tươi non chiều phố cũ hoang tàn

Đêm căng đau mà sông Đáy chảy tràn
Cứ uống rượu bởi biết làm gì nữa
Điều đáng nhớ thì chưa qua để nhớ
Câu thơ vẫn vùi lẫn lộn mảnh đạn bom

Đêm mộng mềm em nõn nà trăng non
Anh mười bẩy – Quảng Trị hè đỏ lửa
Một người lính đang đi về trên phố
Mai sau – chắc còn đêm nay

Câu hát bảo quên “đừng lưu luyến gì đây”
Súng vẫn nổ phía Trường Sơn giục dã
Mẹ lặng lẽ từ bao giờ mở cửa
Bởi hiểu anh về rất sớm để ra đi

ĐQT

Xao xác sông đêm

Những đêm sâu chỉ còn tiếng lá
Rụng ngang thềm xao xác gió mùa đi
Những đêm sâu chỉ còn sợi khói
Rung rinh như một tơ đàn

Đã hết lạnh rồi mùa hạ sắp sang
Cơn mưa lại về trên sông của mẹ
Thuyền thúng dập dênh nên con nỗi nhớ
Mẹ sang đò sương sớm ướt hai vai

Đêm ở phía con câu thơ đậu lòng tay
Bè bạn nghèo mùa đông sườn sượt
Thương mẹ sang đò sớm lùa gió bấc
Thơ phong phanh dáng bạn con gầy

Nỗi niềm ngày qua chút hy vọng thơ ngây
Ô cửa nhỏ mặt bàn loang vết mực
Gặp trong mắt nhau thời xa lắc
Nhánh sông quê gầy chi chút niềm vui

Con đưa tay xoa chút bụi mờ
Bụi phấn lâm râm trắng màu tóc mẹ
Những đêm sâu khi con thầm tiếng lá
Rụng ngang thềm xao xác gió mùa đi

ĐQT

Tìm dòng xanh xưa ấy

Có một con thuyền đang đến ở ngoài kia
Đêm sâu lắng tiếng mái chèo bảo thế
Tôi run rẩy chờ nghe tiếng vỗ
Tiếng dòng sông, tiếng nước rẽ mơ hồn

Con đò nào đi lặng giữa trang thơ
Tôi chảy xiết giữa đôi bờ kỷ niệm
Cay đắng tìm quên những dòng xưa đã viết
Tiếng sóng thầm còn xói vọng tâm tư

Năm tháng trôi sông thay bãi đổi bờ
Con nước mấy mùa thay sắc áo
Cái rét ngọt tìm về sau mưa bão
Dáng núi gầy qua một đêm mưa

Cảm tạ trở về, từ tạ ra đi
Năm tháng tuổi sông chảy vào đời mẹ
Cứ lặn lội tận đầu nguồn cuối bể
Đâu biết trong mình cất dấu một dòng sông

ĐQT

Trăng Đông

Rằm đúng ngày Đông chí
Đêm sương lạnh gió lùa
Có người trong song cửa
Ngóng vầng trăng cuối mùa

Tuổi đời như thác lũ
Mà ngày chầm chậm trôi
Chẳng soi gương cũng biết
Màu hào hoa phai rồi

Bao nhiêu là lửa Hạ
Dấu trong những mắt chiều
Bao tàn Thu trăng vỡ
Xói lở bờ tin yêu

Mãi mãi xin khờ dại
Khôn ngoan trả cho người
Thường “độc hành độc bộ”
Đời khuyết hao quen rồi

Đếm đong làm gì nhỉ?
Mùa đi, hay mùa ngồi
Hãy biết xem: đá mọc
Hãy biết chờ: hoa rơi

Rằm đúng ngày Đông chí
Sương muối giăng trắng trời
Người đi ngoài vạn lý
Trăng độc hành dõi soi

ĐQT

Chiều vô định

Giơ tay chạm nhẹ vào chiều
Mà mơ hồ thấy bao nhiêu luân hồi
Dùng dằng nắng chẳng muốn trôi
Yêu thương chữ “quái”* ngẫm lời càng thương

Đời đi trong bước vô thường
Mà trong vô ảnh đã dường thấy nhau
Gió xô sóng tóc chuyển màu
Ánh mắt người, chấp vạn câu hẹn thề

Đò tiền định ngọn sông Mê
Cắm sào đợi chúng ta về ngày xưa
Miền không nắng cũng không mưa
Miền đôi ta tự ngàn xưa – mỗi chiều

ĐQT
_____
*Yêu thương chữ “quái”...: (trong sách in còn sót phần chú thích).
Môt bạn thơ giải nghĩa: chữ "quái" có thể lấy từ câu tuc ngữ sau

"Gái thương chồng đang đông buổi chợ
Trai thương vợ, nắng quái chiều hôm."

Bối rối

Mình đi, năm lại năm
Xót phai mùa nhan sắc
Nhật thực đúng hôm rằm
Trăng khuyết vào đêm trắng

Chưa lập Đông đã lạnh
Hun hút phía chân trời
Lá thư thường đến chậm
Lo lắng làm sao vơi

Muốn khuyên người đừng đợi
Mà lòng dạ rối bời
Mười năm đâu phải ngắn
Thương hoa lỡ một thời

Từ độ mùa cúc ấy
Hiểu lòng Người – Người ơi!
Mình như bờ đang lở
Lấy chi thương bên bồi

Điếu thuốc đỏ trên môi
Nỗi buồn không nói được
Xin người đừng hẹn ước
Xin người đừng chờ tôi

ĐQT

Dòng sông ký ức

Tặng Lâm Huy Nhuận

Sông ấy một dòng thao thiết* chảy
Giêng – Hai đò ngược hội chùa Hương
Khói trầm tản gió men gợn sóng
Thắp lửa đôi bờ hoa gạo son

Lơ lửng mặt sông gọng gó bè
Mười năm cách biệt với dòng quê
Lở bồi, trong đục đâu chẳng bến
Rong ruổi phồn hoa chỉ nhớ về

Vỗ cả long bong trong giấc ngủ
Mái chèo khua sóng suốt miền thơ
Mải nhìn tóc ướt em vừa gội
Biêng biếc dòng Thu đã chuyển mùa

Ánh lửa đèn chài đêm muộn ngủ
Tỏ mờ xuôi ngược với dòng trôi
Em xuống thuyền hoa về xứ lạ
Bến nước từ nay vắng tiếng cười

Đò giang tứ tán rồi quần tụ
Chợ họp trên sông giữa nước trời
Phận người có lúc như bèo bọt
Có lúc gầm vang ngọn sóng reo

Xuống biển lên rừng thôi đủ cả
Kinh thành cũng mấy cuộc ngựa xe
Chỉ thèm sông ấy “Chiều Có Thật”
“Bến My Lăng” làm khách đợi đò

Đề thơ lá đỏ như tích cũ
Thả xuống dòng xanh tự ngọn nguồn
Lưu luyến khi về ngang xứ nhớ
Dừng thuyền gặp bến sẽ buông neo

ĐQT

_____
* thao thiết: nguyên từ dùng trong bản đánh máy và bản in thơ.
Nếu tra từ điển Hán Viêt (âm đoc) thì có thể theo nghĩa 1: hấp tấp, vội vàng

Bao giờ về hội Cổ Loa

Hội Cổ Loa em có kịp về không
Mưa bụi giêng hai ấm một vùng đất bãi
Anh cứ ngỡ rồng bay trong huyền thoại
Bỗng Cổ Loa thành lại gặp dáng Thăng Long

Chuyện kể mẹ Âu Cơ là tiên
Dẫn nửa đàn con lên rừng lập nghiệp
Tuổi năm mươi tin hay ngờ truyền thuyết
Để buổi lên rừng anh nhớ thuở hồng hoang

Quanh tượng Mị Nương thơm ngát trầm nhang
Em mải nghĩ gì sao chẳng quỳ dâng lễ
Chớp mắt thôi cũng ngàn dâu bể
Phia sông Hồng mây ngũ sắc đang lên

Em nghĩ gì về chuyện Rồng – Tiên
Chuyện người lên rừng, chuyện người xuống bể
Thần còn phải chia xa như thế
Nên cách trở chúng mình em chớ băn khoăn
Rồi chúng mình sẽ gặp lại Thăng Long
Đi hội Cổ Loa là được về quê ngoại
Anh đã thấy sau mưa phùn rắc bụi
Triệu nụ đào đang ấp ủ mùa xuân

ĐQT

Mai Châu độ ấy

Tặng Nguyễn Trần Thái

Độ ấy Mai Châu chưa lập thu
Tớ ở Kỳ Sơn ngược Chợ Bờ
Men rượu Bắc Hà còn chếnh choáng
Dọc đường “Tây Tiến” chỉ đọc thơ

Lửa hè thắp sót bông gạo cuối
Bản chiều chệnh choạng nắng chân thang
Vó ngựa loãng dần đêm Tạ Bú
Nửa đời mới gặp sắc hoa ban

Đâu chỉ mùa xuân mới hội Xòe
Bước rừng, rừng rực bỏng đam mê
Nếp xôi từ thuở thơm thơ cũ
Còn mộng mị ta đến bao giờ

Tắc kè đáy hũ ngừng chẵn lẻ
Củi thông em còn tưới rượu vào
Chưa đến mùa đông đừng đốt lửa
Lập thu, lạnh đấy Mai Châu ơi!

ĐQT

Ly mừng uống với Thăng Long

Lại một mùa xuân xa cách Thăng Long
Bình thản bước đời nên ta đành lỗi hẹn
Nhưng trăng nước vốn nợ duyên tiền kiếp
Nên chút đợi chờ chỉ đủ để lá hoa

Lại một mùa xuân Hà Nội vẫn cách xa
Chợt nhớ chuyện người anh hùng áo vải
Giữa cánh rừng cùng ba quân hạ trại
Hẹn ly mừng dành hội ngộ Thăng Long

Đừng vội vàng đi cho cạn mùa đông
Trong rét mướt dấu mười hai thương nhớ
Yêu dấu ơi! Xin em đừng nhen lửa
Đốt lòng nhau đoạn cuối cuộc lưu đày

Còn một chút đông trang trải với quãng này
Dẫu cay đắng đã nâng lên thì tận cạn
Kìa bạn cũ chừng như nhớ hẹn
Đã nghiêng bình rót đợi chén đoàn viên

ĐQT

Du ca thời gian

Ru từng sợi bạc thôi bay
Bão chìm gió nổi tháng ngày đã xa
Ru mệt nhoài những đi qua
Thầm mang ơn một tiếng gà cuối đêm
Ru cơn nắng quái ngang thềm
Nhớ thời phiêu bạt còn em gánh gồng

Ru lên đến ngọn nguồn sông
Mới hay trong, đục cũng dòng này thôi
Ru sang bên lở, bên bồi
Xót xa với những cảnh đời trái ngang
Ru tình bớt nỗi tham lam
Cơ chừng đỡ những đa đoan cõi người

Nương dâu bãi bể cả rồi
Nổi chìm còn lại một lời du ca

ĐQT

Nửa xuân

Mùa xuân chỉ một nửa thôi
Nửa mùa xuân nữa xa xôi cuối trời
Lìa cành như thể chia phôi
Hoa đào từng cánh rã rời dấu son
Mưa như nước mắt tủi hờn
Long lanh từng giọt mà hơn xé lòng
Cách đông còn mấy mùa đông
Câu thơ cùng với phiêu bồng lãng du
Cánh chim khuất nẻo sa mù
Tiền oan nghiệp chướng cầm tù hồng nhan

Gió nào cũng gió đa đoan
Nắng nào cũng nắng bẽ bàng tủi mây
Mưa nào tan tác ngàn cây
Sương nào rớt xuống vai gầy mong manh

Nụ xuân người bảo để dành
Ủ vào thương nhớ nở thành tương tư
Năm chờ lẻ một phong thư
Ngày trôi cách trở mấy bờ Ngân giang

Mùa đi một nửa lỡ làng
Anh chờ nhận nốt phũ phàng nửa kia

ĐQT

Mưa chiều

“Cái cò đi đón cơn mưa
Tối tăm mù mịt ai đưa cò về”
(Ca dao)

Khấn trời phương ấy đừng mưa
Hạt mau xin bớt, giọt thưa để dành
Người còn ở phía thác ghềnh
Năm thăm thẳm đợi, mùa mong manh chờ
Tay cầm vỏn vẹn câu thơ
Hồn thầm khắc khoải giấc mơ xum vầy
Đau như đinh đóng bàn tay
Dòng sông Mã chảy bên này Lam Sơn

Thương – chưa được dỗi, được hờn
Đã ngày biền biệt, đã đơn chiếc chiều
Yêu người có được bao nhiêu
Để làm người khổ thật nhiều vì ta
Giật mình… nhớ một câu ca
Ruột tằm đứt đoạn xót xa vì người.

ĐQT

Hương phố

Mai về với phố tìm xanh thẫm
Vệt rêu phong bên cửa Bắc thành
Thăng Long còn ủ bao huyền sử
Men nồng bút đá “Tả Thiên Thanh”

Xao xác sông Hồng mùa gió bấc
Giăng mắc gì mỗi nhịp Long Biên
Dạt trôi cạn tuổi rồi mới biết
Còn một Thăng Long, bến đợi thuyền

Ta như tùng bách bao năm tuổi
Vươn cành, xòe tán với trời xanh
Em làm đất giữ cho bền gốc
Thầm lặng, chắt chiu chút ngọt lành

Mai về với phố gom hương phố
Giọt nắng thầm reo giữa cốc chiều
Bạn cũ ai còn, ai khuất nẻo?
Phong trần có đủ để tin yêu.

ĐQT

Dấu xưa

Đò ngang vẫn đậu bến xưa
Người đi độ ấy chỉ vừa chớm xuân
Bước ai in cát tần ngần
Còn sâu mãi một vết dầm tim ai.

ĐQT

Cố nhân

Mượn cớ về thăm Bích Động
Để vào Gia Viễn - quê em
Thăng Long lụa là nêm chặt
Thương về áo gụ đồng chiêm

Nắng chiều vàng như trải mật
Đồng xanh núi đứng, núi ngồi
Ngẩn ngơ bao lòng du khách
Nhọc nhằn cây lúa – em tôi

Đâu hẹn trước mà em đợi
Tôi về cũng bất chợt thôi
Sương tím nhạt nhòa xóm núi
Sao chiều một chiếc lẻ loi

Nhấc đám rào tre rấp cổng
Chợt hương rạ mục bồi hồi
Tình quê sâu bền đến lạ
Tơ rung cũng thức một đời

Tôi ngồi bậc thềm đất ẩm
Chắc thôi chốc nữa em về
Thấm nhời “Thức khuya – dậy sớm”
Mười năm mờ tỏ trăng thề.

ĐQT

Em đừng huyền thoại

Trả chuyện gươm thần vào huyền sử Thăng Long
Em khói hương qua cầu Thê Húc
Tôi đi chùa mà không lễ phật
Chơi vơi em xiêm áo sông Hồng

Chả nhớ hôm nay mùng một hay rằm
Lãng đãng trầm nhang hư thực
Ai xui lòng ngược lên Cửa Bắc
Tít tơ trời níu trổ khúc hát văn

Phủ Tây Hồ thấp thoáng thoảng sương
Thề hẹn đâu tính tình tang duyên nợ
Mớ bảy, mớ ba lụa là cung nữ
Dấu hài sen khuyên nhạt son thềm

Giăng mắc lộc đào mưa bụi tháng Giêng
Hồng tía đua chen xin em đừng tiên nữ
Tôi trần ai với buồn vui tục lụy
Thơ phong phanh để ngỏ phía cung trời.

ĐQT

Nhắn mai

Nắng sớm mưa chiều em nhỉ
Đổi thay đến cả ông trời
Thuyền về nếu không bến đợi
Thà rằng đáy cốc buông neo.

ĐQT

Lời cúc

Mai sau – mãi mai sau nữa
Không còn gương mặt ngày qua
Thì thầm lời bông cúc dại
Nhắc về một sớm tháng ba.

ĐQT

Vô đề I

Câu thơ ngày mai chưa viết
Làm sao đoán định vui buồn
Dâu biển đổi rời – có thể
Ta còn một mảnh trăng non!

ĐQT

Dòng sông trở lại

Gió lạnh lẽo bãi bờ phơi màu đất
Con sông gầy đi mấy sải tay
Ai gọi đò?
Ai gọi đò khoan nhặt
Tưởng tiếng gọi đò đầy gió heo may

Chiều phơ phất cụm bèo duềnh mặt sóng
Thương cảm điều chi tôi đứng lặng bên này
Em có biết có một chiều như thế
Một mình tôi đứng khóc bên sông.

Con thuyền ngược, gió xuôi, nước xiết
Người chèo thuyền như một nét phù điêu
Ngày trở lại tôi tạc hình sông nước
Đôi bàn tay xòe trắng ngang chiều.

ĐQT

Canh cánh một miền quê

Mẹ ở bến sông này mai con ngược Thăng Long
Con muốn gọi Hà Nội bằng tên cũ
Đâu phải bến nước này khi xa con chẳng nhớ
Mài chèo khua canh cánh suốt cuộc đời

Ngày bảy, ngày hai, chợ Trấn, chợ Bầu
Mẹ nhớ cháu muốn lên thăm mà phiên nào dám bỏ
Cái nông nổi nửa đời con cứ ngỡ
Lúc xa chính con mình con mới chợt hiểu ra

Bến sông quê, nơi xưa mẹ làm dâu
Lạ lẫm một thời rồi gắn bó
Ơi dòng nước tuổi thơ để bây giờ con nhớ
Thuở tóc mẹ xanh sóng sánh bến sông chiều

Con xa quê thoáng chốc quá nửa đời
Có phút xôn xao, có ngày tĩnh lặng
Mai ngược Thăng Long -
Chiều nay con bỗng chợt
Cảm bàn chân mỏi giữa sân nhà.

ĐQT

Hương thuở hồng hoang

Mỗi mầm lá hồi sinh sau nụ hôn của mùa
Ngón tay âm thanh lùa sâu từng cảm xúc
Nhưng khát khao dồn nén bao tiền kiếp
Dâng trào đêm thần tiên

Một vùng hương rất riêng và trinh nguyên
Không son phấn phồn hoa, không tô hồng chuốt lục
Đằng đẵng những đông lưu đày cay cực
Ta thoát y theo vũ điệu đất – trời

Không phải bởi mưa xuân nên mùa em tốt tươi
Âm đồng vọng mang riêng miền truyền cảm
Giữa bon chen, xô bồ, thác loạn
Ta gặp thanh âm trong trẻo thuở hồng hoang

Hãy lưu cho ta mùi hương nơi em
Mai hồng ân cuộc đời xin một lần cho gặp
Hoặc cất giữ dùm ta cho tàng thức
Chờ luân hồi tái sinh.

ĐQT

Bát ngát những mùa trăng

Có thể đêm nay trời sẽ mưa
Có thể ngày mai trời lại nắng
Có thể một sớm kia ta về
Hà Nội rộng hơn –
Vắng thưa nhiều bè bạn
Chưa tàn thu –
Vẫn mùa mơ mộng
Ngõ cũ!
Lá rơi!
Chống chếnh quán chiều

Bàn chân từng qua trăm suối nghìn đèo
Chợt thấm mỏi giữa sân nhà lá rụng.
Như trò chơi tuổi thơ, như mùi hương hoa mộc
Em lãng đãng như thu, ta chuếnh choáng kiếm tìm

Em là thanh âm của tháng năm bình yên
Của Thăng Long hồn phách xưa –
Của ngoại ô chiều gió lạ
Em là hơi rượu đầu, là giấc ngủ Đông thơm hương rơm rạ
Là khúc du ca suốt cuộc lưu đày

Còn cả một đời tay trong lòng tay
Muộn phố, sâu đêm, phút giây và bất tận.
Có thể ngày mai trời sẽ nắng
Để ta về bát ngát những mùa trăng.

ĐQT

Từ em về nẻo xa xôi

Từ em về nẻo xa xôi
Sầu như thác đổ vô hồi tháng năm
Tóc gầy bạc trắng sợi trăng
Mắt buồn trở lại vĩnh hằng thủa xưa

Ngày hoang trống vắng gió lùa
Đêm tê tái lạnh nghe mưa trong lòng
Không gian bốn mặt bão giông
Thời gian cầu bắc qua sông một bờ

Từ em chín đợi mười chờ
Miếng cơm, giấc ngủ, câu thơ nửa chừng.
Năm chia Xuân – Hạ – Thu – Đông
Riêng sầu thương nhớ thì không chia mùa

ĐQT

Tự nhủ

Anh như loài hạc biển
Không quen tụ bầy đàn
Thường độc hành, độc bộ
Thích một mình lang thang

Tránh ồn ào náo nhiệt
Ngại phồn hoa rộn ràng
Xa hội hè, đình đám
Quen lưu đày gian nan

Anh như thành quách cũ
Bỏ hoang giữa đại ngàn
Chuyện trò cùng cây, đá
Ngu ngơ nhìn nhân gian

Anh chỉ là cổ tích
Giữa hiện đại phố phường
Anh chỉ là hương mộc
Giữa trăm nghìn sắc hương

ĐQT

Hoa sầu riêng

Bởi ai chôn cất tủi hờn
Bởi ai dấu những đau buồn đã qua
Cho nên nở một loài hoa
Mà người đời gọi tên là Sầu Riêng

ĐQT

Cho ngày về lại Đông Đô

Cạn với Đông này một hội ngộ Thăng Long
Nắng buổi định đô ngời màu men sứ cổ
Phù sa sông Hồng còn ủ nguyên sắc lửa
Bước ta về con sóng cũ chênh chao

Em dấu ngày xưa trong đêm sâu ngọt ngào
Phố cổ bình yên chiều người muộn ngủ
Hương ngọc lan dắt anh vào lối nhớ
Rất lâu rồi gặp lại tiếng rao đêm

Cuối đường Cổ Ngư còn sót một quầng đèn
Chùa Trấn Quốc tỏ mờ sương khói
Ngày xa Tây Hồ anh đã chưa kịp hỏi
Chẳng biết bây giờ ai chắn ngọn Đông phong

Dao khắc mạn thuyền nên hóa chuyện hư không
Giờ đò chật cả mười hai bến nước
Thăng Long kiêu sa, lụa là, châu ngọc
Mà anh về chỉ với trắng hai tay

Có ai người hoài niệm một màu mây
Hay chỉ riêng anh ước tưởng miền ngũ sắc
Cạn với Thăng Long sớm đông thơm nắng
Chợt nụ đào e ấp đã xuân sang

ĐQT

16/1/17

Một nửa mùa thu

Anh đã để nửa mùa thu ở lại
Với Thăng Long dang dở sắc cúc vàng
Không chia biệt, cũng không lời hò hẹn
Đi trả phong trần chút phút nợ đa đoan
*
Lần lữa mãi đến mười năm có lẻ
Gió tha hương chừng réo gọi người về
Đêm xứ Thái sương vẽ bùa áo mỏng
Bút vô hồn dừng lại một dòng quê
*
Ấm ảnh cũ ốp đồng lên mười ngón
Mỗi xòe ra mỗi hiện sắc cúc vàng
Buổi đoàn tụ xót xa người ly biệt
Câu thơ còn dư vị của chia tan
*
Dấu chữ nghĩa lẫn trong bồ ngô ngọng
Nhật tụng ê a, câu thật, câu đùa
Say hay tỉnh chỉ một mình thấu hiểu
Bởi đã ngọn nguồn mọi cung bậc nắng mưa
*
Em đừng giấu nửa mùa thu còn lại
Nửa thu xưa vẫn đợi phía Kinh Thành
Anh tin ở một thu vàng đằm thắm
Dẫu biết rằng thu cũng rất mong manh

ĐQT

Vô đề II

Theo vó ngựa phi định móng thành
Tượng hình mây nước đặt Thăng Long
Hồ xanh rùa nổi vua Hoàn Kiếm
Sẻ đồng ấm tổ tháp Hòa Phong

ĐQT

Ngõ Xã Đàn

Một sớm xuân xưa gió bụi tan
Vua muốn cầu Quốc thái Dân an
Đắp ba tòa đất Người dâng lễ
Nay lối đi xưa: ngõ Xã Đàn

ĐQT