Thân tặng họa sỹ Đỗ Quốc Vị
Mươi năm có thể là giấc mộng
Gặp lại bạn xưa cả tiếng cười
Sông Hồng đỏ màu phù sa ngày ấy
Bạn đã được cầm một hỏa biến trên tay!
Buổi trôi dạt trời bù cho đủ cả
Thiếu muối, đói cơm là chuyện thường ngày
Chẳng cần bịa cũng thừa bi, hài kịch
Mới thấm phong trần ai trải, ai vay
Cứ vơ vẩn câu thơ chiều vô định
Lặng lẽ hoàng hôn, lặng lẽ bước chân ngày
Ngẫm nghĩ kỹ hai điều: được – mất
Thầm phục người buông mũ áo tiềm tu
Lụy thế tục thôi thì mắc tội
Ai dại tranh khôn với nước cả, sóng cường
Liền với họa đương nhiên là cõi phúc
Chợt thấy người danh vọng ghét mà thương
Mồ hôi mặn nên đồng tiền hóa bạc
Đã thấy hư danh chìm xuống đáy mồ
Thế mới biết làm người thôi đã khó
“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô”
Kìa một đám bịt tai đánh trống
Lũ quét ao chuông cóc nhái nhảy lên bàn
Mượn oai sấm nghiến răng mòn kèn kẹt
Đáy giếng nông choèn liệu có một chút vang?
Tích xưa kể tứ niên đầy Dũ Lý
Văn Vương tượng quẻ thấu huyền cơ
“Thập niên phả đắc hoàng châu ý”
Bồ tiên sinh còn đến tận bây giờ
“Tướng tại tâm sinh, tùy tâm vãng”
Bách, tùng đâu phải đất mà xanh
“Hữu xạ tự nhiên hương”, là thế
Luận nhân đâu tính bại hay thành
Thoắt một cái bóng câu ngang cửa
Gặp lại bạn xưa cả tiếng cười
Hãy căng toan và cứ bày tiệc sẵn
Đừng trách rằng sao hát “Hậu Đình Hoa”
Nhắm mắt lại để nhìn thấy rõ
Tám hướng bốn phương sau trước vô cùng
Tĩnh tâm lại để nghe thấy tỏ
Rung mỏng manh nào trong một thoáng thinh không
Năm tháng vẫn, buồn vui đã khác
Trời đất bao dung đến cả núi sông này
Xin cúi lạy trước mỗi điều cao rộng
Để thấy lòng từng cạn hẹp bấy nay
Có thể mười năm biệt xứ lưu đày
Mình được đủ gian truân và tủi nhục
Bạn tuổi sáu mươi có còn nước mắt
Để tủi mừng một hỏa biến – họa và thơ
Gặp lại bạn xưa cả tiếng cười
Sông Hồng đỏ màu phù sa ngày ấy
Bạn đã được cầm một hỏa biến trên tay!
Buổi trôi dạt trời bù cho đủ cả
Thiếu muối, đói cơm là chuyện thường ngày
Chẳng cần bịa cũng thừa bi, hài kịch
Mới thấm phong trần ai trải, ai vay
Cứ vơ vẩn câu thơ chiều vô định
Lặng lẽ hoàng hôn, lặng lẽ bước chân ngày
Ngẫm nghĩ kỹ hai điều: được – mất
Thầm phục người buông mũ áo tiềm tu
Lụy thế tục thôi thì mắc tội
Ai dại tranh khôn với nước cả, sóng cường
Liền với họa đương nhiên là cõi phúc
Chợt thấy người danh vọng ghét mà thương
Mồ hôi mặn nên đồng tiền hóa bạc
Đã thấy hư danh chìm xuống đáy mồ
Thế mới biết làm người thôi đã khó
“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô”
Kìa một đám bịt tai đánh trống
Lũ quét ao chuông cóc nhái nhảy lên bàn
Mượn oai sấm nghiến răng mòn kèn kẹt
Đáy giếng nông choèn liệu có một chút vang?
Tích xưa kể tứ niên đầy Dũ Lý
Văn Vương tượng quẻ thấu huyền cơ
“Thập niên phả đắc hoàng châu ý”
Bồ tiên sinh còn đến tận bây giờ
“Tướng tại tâm sinh, tùy tâm vãng”
Bách, tùng đâu phải đất mà xanh
“Hữu xạ tự nhiên hương”, là thế
Luận nhân đâu tính bại hay thành
Thoắt một cái bóng câu ngang cửa
Gặp lại bạn xưa cả tiếng cười
Hãy căng toan và cứ bày tiệc sẵn
Đừng trách rằng sao hát “Hậu Đình Hoa”
Nhắm mắt lại để nhìn thấy rõ
Tám hướng bốn phương sau trước vô cùng
Tĩnh tâm lại để nghe thấy tỏ
Rung mỏng manh nào trong một thoáng thinh không
Năm tháng vẫn, buồn vui đã khác
Trời đất bao dung đến cả núi sông này
Xin cúi lạy trước mỗi điều cao rộng
Để thấy lòng từng cạn hẹp bấy nay
Có thể mười năm biệt xứ lưu đày
Mình được đủ gian truân và tủi nhục
Bạn tuổi sáu mươi có còn nước mắt
Để tủi mừng một hỏa biến – họa và thơ
ĐQT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét